Tuesday, July 31, 2007

Joke of the day

Sáng: - Bánh mì kẹp chả hàn the. - Bánh bao có nhân làm từ giấy carton - 1 ly hạt đậu nành rang ướp mùi cafe. * Trưa: - Cơm phun thuốc chống mốc. - Rau muống xào nhiễm chì. - Cá ướp urê luộc chấm nước tương 3-MCPD. - Thịt heo chít chiên giòn chấm mù tạt làm từ dầu nhớt - Canh chua cải phun thuốc trừ sâu * Chiều: - 1 tô phở ngâm formal. - 1 ly chè đường hóa học. * Tối: - Thịt sình bảo quản bằng hoá chất chấm mấm tôm trộn dzòi - Tráng miệng trái cây ngâm chất bảo quản. - 1 ly sữa tươi không béo, không kem có pha thêm dầu ăn... => bi kịch mang tên: thực phẩm thời loạn lạc

Saturday, July 28, 2007

Joke of the day

Một nàng hướng dẫn viên xinh đẹp dẫn một ông khách Mỹ đi tham quan Sài Gòn. Đi ngang nhà thờ Đức Bà, khách hỏi: "Chỗ này là gì vậy?". Nàng toát mồ hôi vì không biết Nhà thờ Đức Bà tiếng Anh là gì. Nàng trả lời đại: "Jesu die here". Nghe xong khách choáng váng. Lát sau đi ngang Bảo tàng Chứng tích chiến tranh, ông khách hỏi: "Chỗ này là gì, sao đông người vậy?". Nàng trả lời: "America (chỉ vào ông khách) and Vietnam (chỉ vào mình) pằng pằng. People die here". Ông khách há hốc mồm: "Oh my God!". Cuối cùng đi ngang bệnh viện Từ Dũ: "Cô ơi, chỗ này là đâu vậy?". Nàng lại nhíu mày suy nghĩ: "Men - women, pằng pằng, Baby born here

Friday, July 13, 2007

Joke of the day

Thủơ còn thơ ngày ba cữ là thường. Tôi say sưa qua từng chai lớn nhỏ. Ai bảo lai rai là khổ? Tôi mơ màng nghe men vút lên cao. Có Những ngày say xỉn, té ở cầu ao. Vợ bắt được chưa mắng câu nào đã khóc. Cô bé nhà bên nhìn tôi cười khúc khích: "Chị giận anh rồi, tối qua ngủ với em..."

My Tho Xua va Nay






Thursday, July 12, 2007

Lam on binh bau cho Vinh Ha Long thanh ky quan thien nhien the gioi


Vịnh Hạ Long nằm trong danh sách đề cử kỳ quan thế giới
Thứ tư, 11/7/2007, 08:15 GMT+7

Sau hôm 7-7, các nhà tổ chức chiến dịch bầu chọn bảy kỳ quan mới đã tiếp tục mở cuộc bình chọn bảy kỳ quan mới của thế giới nhưng lần này là các kỳ quan thiên nhiên.


Từ nay đến tháng 8-2008, ban tổ chức kêu gọi bỏ phiếu cho bảy địa điểm thiên nhiên có phong cảnh đẹp nhất và chưa bị bàn tay con người thay đổi đáng kể.

Để làm điều này, mọi người chỉ cần vào địa chỉ www.natural7wonders.com và liệt kê bảy lựa chọn của mình. Vịnh Hạ Long của Việt Nam cũng là một trong các ví dụ về kỳ quan thiên nhiên được các nhà tổ chức liệt kê trên trang web.

Kết quả sẽ được công bố vào ngày 8-8-2008.

Wednesday, July 11, 2007

Joke of the day

Vì học tiếng anh quá khó với các bà nội trợ. Nhưng một số vẫn cứ kiên quyết học. Và họ học theo cách cứ nhìn vào vật gì thì liên tưởng đến chữ đó. Dưới đây là một ví dụ về cách họ học ngày tháng trong tuần: Nhìn vào cái mâm thì nói "Mâm đây" : Thứ hai (monday). Nhìn vào hũ tiêu và nói "Tiêu đây": là thứ ba (tuesday). Nhìn vào cái chổi và nói "Quét đây": thứ tư (wednesday). Nhìn vào cái thớt nói " Thớt đây": thứ năm (Thursday). Nhìn vào con dao, nói "Phay đây": là thứ sáu (Friday). Nhìn vào hũ rượu rắn của chồng và nói "Xà tửu đây" : Là thứ bảy (Saturday). còn Chủ nhật (Sunday) thì nói "sướng đây". hehe

Thursday, July 5, 2007

Joke of the day

Đêm nay Bác ko ngủ Bác thay bỏ đồ ngủ Bác ra khỏi phòng ngủ Bác đi lại gần tủ Bác thấy trái đu đủ Bác định mời bạn cũ Cùng ăn trái đu đủ Nhưng rồi bác tự nhủ Chia ra ăn sao đủ Mình đâu phải Hạng Vũ Đánh bại được cả lũ Không khéo xịt máu mủ Thế là Bác ko rủ Bác tiến lại gần tủ Bác mở cánh cửa tủ Bác thò tay vào tủ Bác lấy trái đu đủ Bác thấy nó hơi cũ Thì ra nó bằng mủ Quê quá... Bác đi ngủ!

Joke of the day

Bạn bè bảo tôi là thằng cô đơn vì tôi chưa có bạn gái. Nhưng tôi từng có người con gái nguyện cùng tôi đi về nơi tận cùng thế giới : "không trả nợ cho bà,bà thề ôm mi chết chung ." Từng có người con gái cùng tôi hẹn ước đến kiếp sau : "muốn kua chị mày đây hả?Kiếp sau đi kưng ." Từng có người con gái cam nguyện vì tôi mà chết : "Làm bạn gái ông?Tui thà chết còn hơn" -> nghĩ lại thấy mình cũng đào hoa phết

Joke of the day

Kẻng !!! Tan học nữ sinh lớp 12 trường cấp 3 ở Saigòn túa ra cửa làm cho ông thầy phải ra sau cùng. Ông thầy chạy theo kêu đám nữ sinh: " Bóp em nào đây?" Một nữ sinh xinh đẹp chạy lại phía ông thầy và hớt hải la lên: "Bóp em thầy, bóp em thầy, thầy... bóp em!" >>>> Đố biết dzụ dzì đang xảy ra

Tuesday, July 3, 2007

ON THE RIVER OF NINE DRAGONS- 9.9.2004

Part 5 in a series of travelling among former enemies

Thuy, our guide from My Tho ©1997, James A. Clapp

I have a special affection for rivers. No natural earthly feature is more responsible for the emergence of urban civilization than these riparian givers of life to the land. All the first civilizations, and their cities, sprouted on rivers—the Nile, the Tigris and Euphrates, the Yangtse, the Indus, the Irrawaddy. But perhaps no river has played a role in the turbulent histories of more nations than the Mekong, originating in the mountains of Tibet, and descending through southern China, Burma, Laos, Thailand, Cambodia, and Vietnam before spilling into the South China Sea.

Most Americans probably couldn't identify the Mekong, which the Vietnamese call the Song Cuu Long (River of the Nine Dragons) before S.E. Asia got on their maps with the Vietnam war, including most of the Americans who were sent to fight and die there. Three decades ago John Kerry and other Swift Boat fighters plied the Mekong and the tributaries of its vast delta in search of Viet Cong who were so mingled with the local village populations that U.S. and South Vietnamese Army forces engaged in “search and destroy” operations from swift boats and helicopter gun ships that many innocents were killed, and large number of delta farmers fled north to Saigon.

The Mekong delta that I visited from My Tho, the provincial capital of about 90 thousand people, shows little after-effects of the war. The town sits on the northernmost tributary of the Mekong, and from here there are islands that may be visited that are lush with the growing of rice (enough to feed all of Vietnam and still make the country the world's fourth larger exporter of rice), coconut, sugar cane, and many fruits and fish and shrimp. I could not help wonder however whether there were lingering amounts of Agent Orange, the defoliant that was dumped by air on this area to expose the VC. It has returned, thanks to the Mekong, to its verdant lushness, but some American soldiers have claimed negative health effects from the stuff. Still, I saw no kids with antlers or webbed feet.

Thuy, our lovely guide to the nearby island called Tan Long, speaks surprisingly good English, but she is a little rigid, perhaps because the boat company that she works for is owned by the local party cadres. Sue and I are the only two one her boat today and as we head out over the milk chocolate expanse of the river she dutifully fills our heads with statistics and history. But when I ask her questions I am surprised that rather than being an attractive cipher she is quite knowledgeable and confidently and extensively answers to the point where I stop asking questions and offer to answer any she might have about my country. She is hesitant and I prompt her with a compliment about her good English and historical knowledge. Would she like to perhaps attend university in America, I ask. Nine times out of ten in Asia the question elicits a request for a letter of recommendation, a scholarship and room and board, but Thuy demurs. She really only wants to study about her country, she says, which she can best accomplish at a university here, and it becomes difficult for me to imagine her in a silk pastel ao dai , hair blowing in the breeze as she whirls between Saigon's night spots on a bright new Honda motorbike. My question leaves a chauvinistic taste in my mouth.

Tan Long, like the other islands is low and subject to flooding, so it is cut through with canals to assist run-off and lessen flooding. When we take a ride along one of the canals we appreciate the dilemma of the forces in pursuit of the VC. The labyrinth of narrow waterways are lined with high foliage such that one has to all but fall into one to know it is there. The low half-banana boats paddle easily and silently along them with scarcely width for two to pass. The VC could appear and disappear with suddenness in this environment, and it becomes clearer what pushed the defoliation decision.

Not so swift boat ©1997 J.A. Clapp

We make our way past topiary dragons to a modest restaurant for some tea. It is little more than some thin walls and a roof over a tamped dirt floor, and it is difficult to distinguish where the living quarters of the proprietors leave off and the restaurant begins. In a room off the dining room a father sways in a hammock with his young son; in another a young woman squats on a table weaving the traditional conical hats. The dining room itself is a spotless as possible in a place with a mud-packed floor and walls that do not come down to it. I wonder about snakes. A calendar and a poster of a Vietnamese movie star serve as decorative art. There is something placid and timeless about the place. Only the serene but welcoming mother-proprietor is old enough to remember when black-pajammed VC and Americans soldiers made a hell of this place. She, and the Mekong.

Source http://images.google.com/imgres?imgurl=http://homepage.mac.com/yingloon/images/My-Tho-girl-web.jpg&imgrefurl=http://homepage.mac.com/yingloon/DCJSept2004.htm&h=365&w=500&sz=31&hl=en&start=11&sig2=tEKHf94N5om0UXjOvj-bIA&um=1&tbnid=nPHIB3zbMh0ZMM:&tbnh=95&tbnw=130&ei=-pGJRvXFDaiUggORruHzCA&prev=/images%3Fq%3Dmy%2Btho%26svnum%3D10%26um%3D1%26hl%3Den%26rlz%3D1B3GGIC_enJP220JP220